Làng xưa làng nay
Đã bao năm nay tôi mơ ước được trở về làng,
ngôi làng mà tôi đã được sinh ra ở đó.Tôi sống suốt quãng đời ấu thơ với bao kỷ niệm vui buồn.Xe
chạy về đến cổng làng rồi tôi vẫn chẳng nhận ra đây là đâu, bởi nó khác xưa nhiều quá.Con sông đào
chạy quanh làng với tôi hồi ấy cũng không phải bé tẹo như bây giờ.Làng tôi ngày
xưa nhiều
ao hồ lắm. Trước mặt mỗi ngôi nhà là một cái ao bèo tuy không lớn nhưng ao nọ nối tiếp ao kia
cũng tạo thành những hình khối vuông tròn trong ao là nước mát, bờ ao là những
rặng tre xanh, là khóm khúc tần thơm thơm hăng hắc, mỗi khi cảm cúm người ta hái một nắm về
cùng với lá bưởi lá tía tô làm thành nồi nước xông thế cũng khỏi bệnh.Nhà nào chịu
chơi hơn thì trồng mấy bụi dâm
bụt đỏ,mấy bụi dành dành quanh năm bông bụt đỏ, dành dành vàng đua chen ven bên
bờ ao.Con đường làng cứ vòng vo hết xóm này qua xóm khác, sau cái ao là tới cái
sân gạch, sau cái sân gạch là một ngôi nhà ngói 5 hoặc 3 gian,rồi đến cái nhà
ngang bên hông ngôi nhà chính, một bên thì để nuôi trâu bò lợn gà, bên thì làm
bếp. Quanh làng chỗ nào cũng bát ngát tre xanh.Mùa hè trời nắng trang trang,
đàn cò ở đâu về đậu trắng ngọn tre, chúng rình rập, bắt cá. Những con cá vô
tình lượn trên mặt nước là bị cò chộp liền. Vút một cái, chúng lại đậu trên ngọn
tre thưởng thức món mồi vừa tóm được.Những buổi trưa hè ấy chúng tôi thường
ngồi dưới rặng tre chơi ô ăn quan hay hát nghêu ngao
bất cứ bài gì mình thích.Nhà nọ
ngăn cách với nhà kia thường chỉ là những hàng rào sơ sài, bên này vẫn nhìn
rõ bên kia, thậm trí trẻ con thì cứ chui qua hàng rào để hát trộm trái ổi xanh
hay trái quất xanh của nhà hàng xóm.Trái ổi xanh, hay trái mít đực chấm muối với
chúng tôi lúc ấy đều ngon lắm.Vừa ăn vừa kêu chua kêu chát nhưng vẫn cứ là ngon.Quê
hương tuổi
thơ tôi là thế.Bao năm xa cách giờ tôi muốn về tìm lại ký ức xưa cho thỏa lòng mong ước.
Nhưng khi xe đã chạy vào làng tôi vẫn chẳng nhận ra đây là
đâu.Ao hồ,và những rặng tre xanh biến
đâu mất sạch, làm gì có đóa dâm bụt nào nữa. Tất cả đều nhường chổ cho những
ngôi nhà ngói đỏ hoặc nhà tầng cái nhà tầng xây dựng theo kiểu tự phát, trên mảnh
đất hạn hẹp được cha mẹ họ chia cho trông chẳng ra kiểu cọ gì.Cái kiểu kiến
trúc tự biên tự diễn của anh nông dân học đòi lối thành thị mới chán làm
sao.Quanh ngôi nhà là bức tường gạch bao quanh cao cứ từ 2m trở lên. Nhà nào
cũng kín cổng cao tường không biết để phòng trộm cắp hay để cho ngôi nhà thêm bề
thế khang trang tôi cũng không rõ nhưng cũng không dám hỏi. Nhà nhà ngói đỏ,
sân gạch đỏ, tường gạch đỏ, đường bê tông rặt một màu nóng.Bao nhiêu những hồi ức
về một làng quê, mát mẻ thanh bình trong tôi bỗng tan biến trong mây khói.Tôi
thật sự thất vọng về ngôi làng hiện tại của mình.Sự thay da đổi thịt có thể phản
ánh rằng làng tôi giàu hơn khá hơn con người sống văn minh hơn vì có điện, có
nước máy, có ti vi tủ lạnh, máy lạnh, có nhà vệ sinh với bồn cầu trắng bóc. Đời
sống sung sướng hơn nhưng đã không còn cái bản sắc của một làng quê Bắc bộ. Nó
không còn mang hình ảnh của một làng quê truyền thống.Thật tiếc.Phải chăng đó
là sự cần thiết tất yếu của sự phát triển xã hội hay vì người ta đã không chú trọng tới hướng
quy hoạch cho những vùng quê để nó vẫn phát triển vẫn giữ được nét đẹp truyền
thống vốn có của cả một dân tộc, nét văn hóa Làng từ ngàn đời nay.Hình như
không có ai định hướng không có quy hoạch nên nhà nhà xây dựng theo sở thích của
mình,nên con đường làng vẫn cứ quanh co uốn lượn thò ra thụt vào, được bao
quanh bằng những bức trường gạch cao ngất. Bước đi trong những cái ngõ nhỏ sâu ấy
chẳng khác gì bước vào những con hẻm hun hút của dân nghèo thành thị.Nghĩ thấy buồn.Bao
nhiêu những mường tượng về một miền quê trong lành, rợp bóng tre xanh , về những
cáo ao làng, ao sen thơm ngan ngát bỗng tan biến trong tôi.
Đọc bài viết, kí ức trẻ thơ làng quê ngày xưa lại hiện trong lòng NA , cũng lâu lắm rồi, 30 năm NA cũng chưa trở lại quê nhà, nhớ lại trẻ thơ thường theo mấy anh chị đi tắm sông ,nơi từng có ao bèo, có ngôi chùa sát bên , và chiều chiều nghe tiếng chuông mõ.
Trả lờiXóaTất cả giờ chỉ còn lá kí ức.
Ghé thăm , chúc bạn vui.
Sự đồng cảm thật ngọt ngào thấm đẫm ký ức tuổi thơ.Cám ơn nhé Nguyet Anh.
XóaBồi hồi lắm, tiếc lắ, thương cho làng quê Việt, bị quy hoạch "tàn bạo" làm mất đi cả những nét đ5p vốn có. Và sự không ý thức của người dân nữa...
Trả lờiXóaVâng thật buồn vì làng quê không còn thấy bóng tre xanh.
XóaRồi cũng phải chấp nhận thôi bạn à .Vài chục năm sau có khi đời sống khác đi , cháu chắt chúng ta lại quy hoạch lại . Những làng quê truyền thống chỉ còn trong viện bảo tàng hay khu văn hóa dân tộc .
Trả lờiXóaVâng vạn vật luôn biến đổi theo thời gian mà.
XóaYên Gia ơi! Nơi đâu cũng vậy chứ không phải là Bắc Bộ, như tôi đã đi Tây Nguyên về rồi đặt bút viết "Văn hóa đẻ ra .....văn hóa, như thể văn hóa tất cả mọi miền đất nước đẻ ra văn hóa ..Tây Nguyên". Vậy khi ngay ở doạn đầu bạn viết : "Nhưng khi xe đã chạy vào làng tôi vẫn chẳng nhận ra đây là đâu.Ao hồ,và những rặng tre xanh biến đâu mất sạch, làm gì có đóa dâm bụt nào nữa." là tôi đã hiểu nọi đổi thay lộn xộn ở miền quê bạn! Bài viết của bạn rất hay! Thân!
Trả lờiXóaPhải chăng làng quê cũng luôn biến đổi theo nhịp sống của thời đại.Nhưng giá như có ai đó định hướng cho ngôi làng mới để nó còn mang sắc thái làng quê.Cám ơn anh đã ghé thăm và chia sẻ.
Trả lờiXóaXin chào bạn đã nhé!
Trả lờiXóaPhố AO SEN
Trả lờiXóaAo sen xưa chỉ có ở làng
Bây giờ lên phố khá khang trang
Nhà nhà đeo số trông vừa oách
Ngõ ngõ gắn tên thấy thật sang
Gái quê môi đỏ, phì phèo thuốc
Trai xóm giầy cao bước ngênh ngang
Còn đâu em gái bơi xuồng thún
Bán cá, tôm nơi bến nước làng…
Lương Thành
17/1/2013
Đây là cảm nghĩ của TT về một sự thay đổi đến chóng mặt của Làng!
Bài thơ tả Làng mới của anh hay quá.Hình như không phải chỉ Làng của Yên gia đổi mới mà khắp nơi nơi như vậy phải không anh.
XóaMột tiến bộ ngốc nghếch đã phá tan cái hồn quê, một nét thanh bình mở của sự bình yên thoáng đạt. Buồn lắm cho cái phát triển không định hướng của nhửng kẻ có quyền mà ngu. Chúc bạn buổi chiều an lành vui vẻ.
Trả lờiXóaCây đa, bến nước , sân đình
Trả lờiXóaSao mà nhớ thế cái tình ngày xưa.....
Làng quê giờ đây khác xưa nhiều lắm chị nhỉ? Nhưng có những cái khác làm lòng mình thấy buồn. Hình ảnh về một làng quê thanh bình có lẽ đã dần mất đi....
Lá ghé thăm, xin chia sẻ cùng chị dòng cảm nhận và những trăn trở....
Chúc chị một buổi tối thật ấm áp bên những người thân chị nhé!