Muối mặn cho đời
Các cụ ta thường nói:
Đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi.
Nhân chuyện đầu năm mua muối, gặp anh hàng muối quen thuộc.
Cách đây 20 năm tôi đến sống ở một con đường lớn.Nhà tôi gần một ngã ba, gần ngã ba là một cái chợ. Ngày ngày có bao nhiêu người
bán hàng rong hàng dạo quanh chợ, quanh cửa nhà tôi, nào hàng rau, hàng đồ chơi
trẻ em, hàng hoa trái.Duy chỉ có một anh bán muối dạo.Anh là một thanh niên trẻ
nhưng lại bị khuyết tật, có lẽ do một cơn sốt bại liệt thời còn thơ nên anh bị
teo một bên chân, thân hình bị vẹo sang một bên anh đi cà nhắc nhưng vẫn đạp
được chiếc xe 3 bánh.Không rõ anh ở đâu nhưng nghe nói nhà anh cũng ở trong một
con hẻm gần chợ.Với chiếc xe 3 bánh ngày ngày anh dạo quanh khu chợ với tiếng
rao:- Muối ơ! Muối ơ! Tiếng anh lớn dù ở xa cũng có thể nghe thấy.Có lẽ vì ngày
ngày đi dao như thế nên không cần loa, không cần Mích tiếng anh vẫn rõ ràng
.Anh không nói thách, người mua không cần trả giá. Ai bằng lòng thì mua không
bằng lòng thì đi. Có lẽ vì mọi người cũng đã quen với cách mua bán ấy rồi và
quen cả anh nữa nên anh buôn bán cũng được.Chẳng khá giả gì nhưng cũng đủ sống
cho anh và gia đình nhỏ của anh.
Thế
rồi một hôm sự thể hoàn toàn khác.Anh không đi bán muối một mình.Bên cạnh anh là
một cô gái trẻ, trẻ lắm có lẽ chừng 18, 19 tuổi thôi.Cô khỏe mạnh có thể nói là
vạm vỡ.Cô ngồi trên yên xe mặt mày tươi cười rạng rỡ, cô mời chào khách thật
đon đả:
-Mua dùm con
bịch muối đi bác,Mua dùm em đi chị.Mua đi cho em lấy cái hên của chị.Không mua nhiều
mua dùm em bịch nhỏ thôi.Em cám ơn chị nhiều lắm.
Cô mời chào thật
khéo léo miềm nở, khách cũng khó lòng tử chối. Trên nét mặt cô lúc nào cũng thể
hiện nét tươi rói hạnh phúc tràn trề.Một bà đi qua chêm luôn một câu, nửa đùa,
nửa như dèm pha diễu cợt:
- Gái phải hơi
giai như thài lài gặp cứt chó.Anh chàng bán muối thế mà tài, kiếm đâu ra con bé
tươi roi rói như hoa thế.
Tôi chỉ biết che
miệng cười bởi câu nói ấy.Dù sao tôi cũng mừng cho anh.Một con người khuyết tật
lại ốm nhom ốm nhách chẳng có vẻ gì một tay đàn ông vậy mà bỗng dưng lại có được
một cô vợ bảnh tỏng, phì nhiêu và khá xinh sắn mặn mòi như thế. Chuyện tình ái
chỉ có trời mới biết được vì sao họ lại đến được với nhau, yêu nhau, chung sống
với nhau.Tôi nghĩ anh ở hiền gặp lành nên trời mới ban cho anh niềm hạnh phúc ấy.
Trước
đây 1 mình anh với cái chân cà nhắc anh đẩy xe muối đi siêu siêu vẹo vẹo ì à ì
ạch thật khó nhọc.Gặp những ngày trời nắng nóng, mồ hôi giọt ngắn giọt dài, cực
nhọc lắm mà giá muối lúc ấy rẻ bèo.Một gói muối lời lãi có đáng là bao.Với lại
ai mà sài muối được nhiều như người ta sài rau sài gạo.Mỗi gia đình ngày vài ba
lon gạo, vài mớ rau , vài lạng thịt nửa ký cá là chuyện thường nhưng ai mà sài nổi
ngày nửa ký muối được, quá lắm ngày một muỗng cà phê chứ mấy. Vậy thử hỏi một
gói muối sài bao lâu mới hết mà mua cho nhiều.Bán được gói muối cũng cơ cực lắm
chứ.Vậy mà anh vẫn kiên trì không đổi nghề.Thế rồi anh gặp cô gái ấy.Cô lành
lặn, sức vóc tuổi bẻ gẫy sừng trâu của cô đã giúp anh đẩy xe muối đi băng băng
trên từng đoạn đường quanh chợ,anh đỡ vất vả chừng nào.Có đôi có cặp chắc anh
hạnh phúc lắm.
Nghe nói cô gái
quê ở ngoài Trung, nhân một trận bão lớn làm gia đình cô tan cửa nát nhà.Sau cơn
bão nhà cô không còn lấy một cọng cỏ chứ đừng nói cơm áo gạo tiền gì.Cô lên
thành phố chỉ có mỗi bộ đồ, chưa có ai thê mướn, cô lượn quanh chợ ai thuê gì
làm nấy có bữa được người ta mướn bữa không.Thất thường lắm bữa có tiền ăn bữa
không.Thấy anh bán muối vất vả đẩy xe khó nhọc cô đẩy giùm, một lần vài lần rồi
họ quen nhau và trở thành đôi, cô về ở với anh,có chỗ ăn chỗ ngủ, có việc làm.Cô
bé vui như con sáo, nhảy nhót tưng bừng quanh anh chàng bán muối.Lúc nào cô
cũng cười, nét mặt thật rạng rỡ.Những lúc vắng
khách cô ngồi trên yên xe đung đưa đôi chân trần mắt nhìn anh bán muối
cười lúng liếng thật dễ thương.Cái cười của sự hài lòng ,lẫn sự yêu thương, sen
lẫn niềm biết ơn do anh mang lại cho cô vì những gì cô mới có. Đôi uyên ương
thật hạnh phúc đầm ấm bên chiếc xe bán muối. Hạnh phúc thật giản dị bình thường
hơn bất kỳ niềm hạnh phúc nào.Chả cần lớn lao to tát gì. Họ yêu nhau, có
nhau,no đủ nhờ chiếc xe bán muối.
Thành phố ngày
càng nhiều người từ 4 phương về nhập cư.Khu phố tôi cũng ngày thêm đông đúc.Cái
chợ cũng ngày càng quá tải.Người ta bán hàng tràn lan trên vỉa hè, xuống cả
lòng lề đường, vừa mất an toàn vừa mất vệ sinh.Cứ sau buổi chợ là rác chất cao
như núi mùi hôi hám dơ bẩn kinh khủng. Không những thế tiếng ồn xe máy, xe xích
lô máy mới là vấn nạn của gia đình tôi. Cứ 4 giờ sáng là hàng loạt xích lô máy
chở hàng từ các chợ đầu mối về để xuống hàng vào chợ.Tiếng nổ của xích lô máy
thì mọi người đều thấu hiểu cả rồi. 4 giờ sáng nó cứ rền lên bành bành bành
bành chỉ có điếc mới ngủ nổi.Còn lại là dân trong vùng tỉnh gấc.Thật đáng
sợ.Tôi đành bán nhà mặt tiền,rời sang khu phố khác mua căn nhà trong hẻm, con
hẻm chỉ đủ cho chiếc xe tải nhỏ ra vô mà hẻm ngắn thôi nên cũng ít khi có xe
hơi qua lại.Xóm nghèo người nhập cư ở trọ đông hơn người bản địa.Con hẻm ngắn
tủn trông cũ kỹ đã bị băm vằm nát nhừ bởi hết ông điện đến ông nước, ông cáp
…cứ mỗi lần đào lên xong họ lấp xuống vá víu thật sơ sài, vì thế con hẻm trở
nên ghẻ lở,rồi ổ voi ổ chuột. Phường hô mọi người đóng góp tiền nâng cấp con
hẻm bê tông lên hẻm nhựa nhưng dân nghèo quá không có tiền đóng góp,con hẻm không
nâng cao thêm được nên cứ mưa to là hẻm ngập, lội bì bà bì bõm cả mấy tiếng sau
nước mới rút hết.Mặt tiền có cái khổ của mặt tiền hẻm có cái khổ của hẻm thôi
ráng chịu chờ khi nào dân có tiền đóng góp thì có đường nhựa thôi cảnh ngập
ngụa dơ dáy.Tôi tự nhủ thôi hãy bằng lòng với những gì đang có, dân mình còn
chán vạn người nghèo khổ, thỉnh thoảng mình lội mưa đội gió chút thì đã sao.Tôi
tự nhủ lòng và yên tâm sống trong căn hẻm của mình chờ ngày nâng cấp.
Bỗng một buổi
sáng nọ lại nghe tiếng rao: Muối ơ! Muối ơ! Giống y chang tiếng anh bán muối ở
khu phố cũ, song có phần hơi ê a hơn chút xíu.Tôi tự hỏi không lẽ là anh ta.Hôm
sau lại đúng tiếng rao ấy:-Muối ơ! Muối ơ!
Trí tò mò khiến
tôi mở của nhìn xem phải đúng anh ta không,quả là tôi không lầm.Vẫn anh ta, cái
dáng người ốm tong ốm teo,trong bộ đồ màu xanh công nhân bạc màu.Khuôn mặt rám
nắng với những vết nhăn sâu, tóc lốm đốm bạc, chân bước liêu siêu cùng xe
muối.Cái chân dị tật khiến người anh luôn nghiêng về một bên.Thật tội nghiệp.Cô
vợ tươi rói của anh hồi ấy đâu rồi. 20 năm sau thành phố có nhiều thay đổi,
những người buôn cùng thời với anh cũng có nhiều thay đổi.Chị bán gạo trước cửa
chợ gặp thời gặp vận đã tậu thêm được căn nhà mặt tiền, mở thêm 1 sặp bán gạo
mới.Chị bán bánh mì cũng đã sắm được chiếc tủ kiếng lớn hơn, sạch đẹp hơn. 20
năm sau có người gặp thời gặp vận đã trở thành Đại gia hay tỷ phú.
Còn Anh chẳng có
nghề gì khác vẫn bán muối,vẫn chiếc xe 3 bánh với những bịch muối trắng lớn
nhỏ.Anh đem vị mặn cho đời.Nhưng đời anh thì có phần chua chát.Phải chăng vị
mặn mòi anh đã giao hết cho thiên hạ.Tìm hiểu ra mới biết,sau một thời gian
chung sống cô vợ mà anh đã cưu mang ngày ấy đã không còn thương anh được nữa bởi
nơi thị thành còn có bao nhiêu kẻ khác lành lặn hơn, khỏe mạnh hơn, hấp dẫn hơn,
sứng đôi hơn.Cô chia tay anh để ra đi.Anh buồn đời chuyển địa bàn sang vùng
khác để quên đi kỷ niệm buồn, nhưng không đổi nghề, vẫn bán muối dạo.Chẳng hiểu
sao tôi lại có duyên được gặp anh lại mua muối của anh. Đôi khi là mua ủng hộ
dù trong nhà chưa hết muối.Tôi bỗng chạnh lòng vì một người đàn ông hiền lành
chăm chỉ nhưng số phận không may mắn.Một chút trách cứ người vợ bội bạc của
anh.Nhưng đời khó tránh khỏi những so sánh thiệt hơn về tình về tiền nên cô ấy
đã bỏ anh đi theo người khác.
Giờ anh lại một
mình.Không biết anh có khi nào thấy chạnh lòng không, ngày nào cũng giống ngày
nào anh đẩy xe muối quanh những con hẻm quanh chợ với tiếng rao: Muối ơ! Muối
ơ!.Tiếng rao vẫn gọi mời quý khách như xưa chỉ có nét mặt anh giờ không còn vui
tươi rạng rỡ như một thời nào có vợ. Cái thời cô ấy ngồi vắt vẻo trên chiếc xe
muối của anh luôn mỉm cười động viên cổ vũ.Chuyện tình với anh như một giấc mơ
đẹp đã qua.Anh bảo đó là số phận. Anh đã quên được tình cũ lại một mình cần mẫn
với chiếc xe bán muối.Anh đem vị mặn cho đời.Người quanh vùng ai cũng bảo anh
thật hiền lành, tốt bụng. Có người mua muối vì nhà hết muối, có người mua muối
để ủng hộ anh.Đầu năm mới anh bán được nhiều muối hơn.Đứng tựa bên xe muối anh
mỉm cười.Cái cười của niềm vui trong ngày mới đắt hàng.
Entry của chị rất hay , đầy tính nhân văn . Đọc xong cũng thấy vị muối mặn nơi môi chị à .
Trả lờiXóaCám ơn anh đã ghé thăm và chia sẻ.
Xóatình yêu thì không có sự phân biệt nhưng anh bán muối không sống trọn đời với cô ái "phì nhiêu" kia có khi lại do số phận nữa bạn ạ, xin chia vui với bạn vì đầu năm viết được 1 enrty hay nhứ thế, bạn vui nha!
Trả lờiXóaTình yêu luôn là điều bí ẩn, tình yêu đến tình yêu đi hay ở lại cũng khó lý giải lắm. Cám ơn anh Mộc đã ghé thăm.
XóaTay bưng đĩa muối chấm gừng
Gừng cay muối mặn, xin đừng bỏ nhau ...
bài viết hay quá ,làm sr nhớ lại những năm đói khổ kg có muối ăn phải lấy tro đốt lên thay thế..cám ơn chị ghé thăm nhà....chúc chị vui thiệt nhiều
Bạn đã có những trải nghiệm sâu sắc về hạt muối.Mình hiểu thiếu muối khổ như thế nào rồi.
XóaYên Gia viết một câu chuyện tình cảm động ghê! Tình yêu là gì? Là thế đó, chứ Andi đây cũng chẳng biết trả lời làm sao nếu ai đó hỏi!
Trả lờiXóaCám ơn nhé Andi đã ghé thăm và chia sẻ.
XóaNước mắt rơi đâu chỉ niềm kiêu hãnh
Trả lờiXóaMà nhỏ lệ vì chua chát cuộc đời .......
Vâng cuộc đời có những đắng cay.Mong rằng ta không phải nếm trải.
XóaBình yên ngày mới bạn nhé
Trả lờiXóaEntry thật hay chị ạ!
Trả lờiXóaEm Ninh'blog sang thăm, mến chúc chị và gia đình tuần mới nhiều niềm vui, may mắn, công việc suôn sẻ nhé!
Cám ơn Ninh nhé lâu rồi nay mới có dịp gặp lại
XóaBài viết hay đó chị à, nhưng kết thúc hơi không vui chị nhỉ? Ta cũng khó trách cô gái kia. Cuộc đời có nhiều ngã rẽ, như cái ngã ba gần nhà chị ấy mà, trong ngã rẽ còn nhiều ngã rẽ khác nữa. Chúc chị cùng gia đình năm mới bình yên, hạnh phúc
Trả lờiXóaĐúng là cuộc đời luôn có nhiều ngã rẽ.Có những ngã đưa ta vào chốn bình yên, có ngã đưa ta tới những nỗi đau.Có lẽ đó là số phận.Cuộc đời có những số phận thật nghiệt ngã khiến ta phải chạnh lòng.Cám ơn NgocHo đã ghé thăm.
Xóa