Nước mắt chảy xuôi
Chuyện kể rằng :
Có 2 vợ chồng nhà nọ làm công nhân Lâm trường ở miệt vườn đông Nam bộ, sinh hạ
được 2 con, một trai một gái.Ông bà vui mừng lắm, họ ra sức làm lụng ngày đêm để
nuôi các con ăn học.Đứa con trai học đại học sư phạm ra trường không xin được việc
làm bèn xin cha mẹ cho đi học thêm để lấy bằng Thạc sĩ.Dù nghèo khó lắm nhưng
thấy con ham học họ mừng lắm nên đã thu hẹp mọi chi tiêu trong gia đình để lấy
tiền cho con học tiếp.Học xong người con trai của họ xin được dạy ở thành phố.
Vừa may mắn vừa tự hào về học vấn của con trai.Tưởng thế là xong.Ai ngờ anh con
trai than với bố mẹ rằng là giáo viên thành phố mà chạy cái xe đạp tàng thì quê
một cục,lương bổng chỉ đủ ăn anh xin tiền bố mẹ mua cái xe tay ga cho bằng người
bằng ta.Có món tiền để dành định sửa nhà nhưng vì con trai năn nỉ quá họ lại
móc túi đưa tiền cho con trai mua xe.
Năm
rồi trúng mùa tiêu họ thu được món tiển kha khá định sửa lại căn nhà thì là lúc
anh con trai chuẩn bị cưới vợ.Gia đình sui gia khá giả nên con trai anh thấy cần
phải cân bằng sự chênh lệch bằng cách xin tiền mua căn hộ trên thành phố để vợ
chồng nó ở riêng.Không muốn quá thua kém với sui gia ông bà lại đồng y đưa món tiền tiết kiệm định sửa nhà cho anh con trai.
Việc sửa nhà đành gác lại.Còn anh con trai thì có căn hộ trên thành phố. Cũng
đáng tự hào với thiên hạ lắm chứ.Dù ông bà có phải chui trong căn nhà ọp ẹp
cũng cam lòng.
Vừa rồi trường con trai anh nâng cấp
lên đại học, anh phải ra trung ương học thêm đề lấy bằng tiến sĩ. Anh con trai
lại than rằng ra ngoài ấy ăn ở tốn kém mà lương anh thì không đủ vừa nuôi con vừa
chi phí ở nơi xa. Bố mẹ cho con mượn thêm ít tiền để vợ con mở cái cửa hàng nho
nhỏ buôn bán, khi có lời con trả bố mẹ dần.Nghe cũng có ly bố mẹ anh lại cho
anh mượn trăm triệu số tiền mà họ dành dụm cả mấy năm trời, một sương hai nắng
với vườn điều.Họ định dành món tiền ấy để sửa nhà nhưng lại đành hoãn lại.
Khi đám cưới đứa em gái anh đưa về chút tiền mọn mừng em nhưng quên luôn số
tiền mượn của bố mẹ năm trước.
Con gái ông bà lấy chồng đi một nhẽ không biết rồi đây có yên ấm no đủ
không hay lại có l do này lý do khác để ông bà bận tâm lo lắng.
Các con ông bà mỗi ngày mỗi trưởng
thành,con trai ông đã thành tiến sĩ, thiên hạ nhìn vào cũng thèm thuồng ngưỡng
mộ, ông bà thấy cũng vinh hạnh lắm.Cái vinh hạnh bay đi khắp đầu làng cuối xóm.
Nhưng khi nhìn lại cuộc đời mình họ mới ngỡ ngàng rằng vợ chồng họ đã già yếu
lắm rồi, đã hơi tàn sức kiệt,không còn đủ sức làm việc như xưa.Tiền dự trữ được
bao nhiêu trang trải cho con chừng ấy.Con cái họ thành đạt ở thành phố còn họ vẫn
âm thầm nơi chốn quê nhà.Mùa mưa bão đã tới nhìn lên cái nóc nhà thấp tè rệu
rã, có chỗ nhìn thấy trời nhưng chưa sửa được.Ông than với bạn rằng giờ thì chẳng
còn cơ hội nữa rồi.Các con ông không màng tới cuộc sống ở quê, chúng bảo ông bà
bán nhà ở quê lên thành phố ở với chúng.Lòng cha mẹ lúc nào cũng rộng lượng bao
dung sẵn sàng hy sinh tất cả cho con cái. Có khi lại phải bán nốt căn nhà nát
này theo con lên thành phố thật. Mà lên thành phố chắc gì ông bà đã sung sướng
hơn chốn quê mùa này. Biết tính sao đây?
Trả lờiXóaSang thăm Chị, chúc chị chiều và tối thứ 3 tràn đầy niềm vui nhé
Sang thăm bạn, chúc bạn ngày nghĩ cuối tuần an vui hạnh phúc nhé.
Trả lờiXóaAnh Đò rất vui được gặp lại YÊN GIA ,chúc em bên ấy luôn vui khỏe Ttết nay có về thăm quê không ?
Trả lờiXóaQuê Yen gia xa lắm, về ít nhưng nhớ nhiều.
Trả lờiXóa