Lan man chuyện
Đêm qua mất ngủ. Chẳng có lý do gì.Đầu óc cứ tỉnh queo. Khi tỉnh táo thì người ta cứ nghĩ ngợi hết chuyện này qua chuyện khác.Chẳng có chuyện nào ăn nhập với chuyện nào, nhưng cứ miên man giống như một cuốn phim cứ từ phân cảnh này đến phân cảnh khác diễn ra.Mãi gần sáng mới chợp mắt được một tí, thế là sáng.Sáng thì phải dạy thôi.Ô sin thôi thế là mình lại có thêm công việc.Dọn dẹp nhà cửa, lau chùi, chợ búa cơm nước thật chán .Dọn dẹp nhà cửa xong đi ra chợ.Sau một đêm mất ngủ quả là mỏi mệt.Chân bước hình như cũng không vững vàng như mọi ngày.Hơi bồng bềnh liêu siêu một chút.Đi ra chợ mua ít đồ ăn.Lúc mua rau ngồi xuống lựa chọn khi đứng dạy cảm giác hơi bồng bềnh . Sao mình lại khổ thế này nhỉ?Lòng tự nhủ lòng: - Về thôi không thể la cà chỗ này chỗ khác thêm nữa. Tốt nhất nên về nhà ngủ một giấc để lấy lại cân bằng. Về đến nửa đường thấy một bà già bận bộ đồ cũ kỹ , bộ dạng còn mệt mỏi hơn mình ngồi bệt ở góc đường tay cầm sấp vé số , miệng năn nỉ chào mời,khách hàng lắc...